Các bài đọc Chúa Nhật: 1 V 19:9,11-13 Tv 85:9,10,11-12,13-14 Rm
9:1-5; Mt 14: 22-33.
22
Đức Giê-su liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người
giải tán dân chúng.23 Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối
đến Người vẫn ở đó một mình.24 Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây
số, bị sóng đánh vì ngược gió.25 Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà
đến với các môn đệ.26 Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau:
"Ma đấy! ", và sợ hãi la lên.27 Đức Giê-su liền bảo các ông: "Cứ
yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ! "28 Ông Phê-rô liền thưa với Người:
"Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến
với Ngài."29 Đức Giê-su bảo ông: "Cứ đến! " Ông Phê-rô từ thuyền
bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su.30 Nhưng thấy gió thổi thì
ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: "Thưa Ngài, xin cứu con với!
"31 Đức Giê-su liền đưa tay nắm lấy ông và nói: "Người đâu mà kém tin
vậy! Sao lại hoài nghi? "32 Khi thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng
ngay.33 Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: "Quả thật Ngài là
Con Thiên Chúa! "
Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?
Xin bắt đầu bằng câu chuyện kể như sau: Một hôm, đang
đi dạo chơi trên sườn núi, anh bị trượt chân rơi xuống vực thẳm, nhưng cũng may
cho anh, khi đang rơi anh vớ được một nhánh cây và cố gắng bám vào. Lần đầu
tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi vì bị treo lủng lẳng, cành cây sắp gãy vì sức
nặng hơn 60 kg của anh. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, anh mở miệng gọi lớn:
“Chúa ơi! Nếu Chúa hiện hữu, xin hãy cứu con, con xin hứa với Chúa con sẽ tin
Chúa và sẽ nói cho kẻ khác tin nữa”.
Nhưng im lặng vẫn là im lặng. Nhìn thấy cành cây sắp
lìa thân, anh vội vàng cầu nguyện khẩn thiết hơn nữa: “Lạy Chúa, xin mau cứu
con, con tin có Chúa rồi đó, hãy mau cứu con đi”. Và lúc đó dường như anh nghe
có tiếng thì thầm trả lời bên tai: “Đó chỉ là lời tuyên bố suông của kẻ gặp khốn
cùng muốn tránh đi sự khó mà thôi”. Anh vội trả lời: “Không đâu, không phải như
vậy đâu, con tin có Chúa rồi mà, Chúa thấy không, con đã nghe được tiếng Chúa rồi,
cứu con mau đi”. Tiếng Thiên Chúa lại rót vào tai anh: “Được rồi, Ta sẽ cứu
con, bây giờ con hãy buông cành cây ra đi”. Nghe đến đây, anh cãi lại ngay:
“Buông cành cây này à! Con đâu có khùng mà làm như vậy. Chúa tưởng có thể gạt
con dễ dàng như vậy sao? Buông cành cây này ra con rơi xuống vực thẳm chết mất”.
Câu chuyện trên đây là một lời
giải đáp rất rõ ràng cho vấn nạn về sự thiếu tin tưởng của con người qua mọi thời
vào Thiên Chúa và cũng vẽ lên một bức tranh của sự sợ hãi và đầy nghi ngờ bởi
thiếu niềm tin của những người môn đệ Chúa, và cách riêng cũng là một bài học
đang đánh động cho mỗi chúng ta. Đây quả thực đây một lời mời gọi của Chúa
Giêsu cho mỗi chúng ta là hãy tin tưởng và phó thác hoàn toàn vào Ngài “Đừng Sợ,
chính Thầy đây.” Trong cuộc sống của mỗi chúng ta thử hỏi rằng đã biết bao lần
mà chúng ta đã gặp phải những thử thách như: Thiếu tin tưởng vào người khác mà
đâm ra nghi ngờ họ hay, nghi ngờ họ mà đâm ra thiếu tin tưởng vào nhau không.
Chúa Giêsu một lần nữa mời gọi
chúng ta hãy tin tưởng vào Ngài với không chút do dự, như những đứa trẻ hằng
tin tưởng vào cha mẹ của chúng. Xin mời bạn chúng ta cùng nhau đọc và tìm hiểu
câu chuyện như sau:
Vào một đêm kia, một đám cháy bùng lên tại một ngôi
nhà. Tức khắc, trong khi những ngọn lửa phừng phừng bốc lên, người ta thấy người
cha, người mẹ và mấy đứa con hấp tấp chạy ra, rồi đứng buồn rầu nhìn ngôi nhà
mình bốc cháy. Bất chợt, họ nhận ra thiếu mất đứa bé nhất, một bé trai 5 tuổi.
Bởi vì trong lúc chạy ra, thấy khói lửa nghi ngút, nó hoảng sợ, lùi lại, rồi chạy
lên tầng trên. Người ta nhìn nhau, không thể nào liều lĩnh vào căn nhà bây giờ
đang là lò lửa hừng hực như thế được. Thì kìa, một cánh cửa sổ trên nhà mở
toang, đứa bé giơ tay kêu cứu.
Cha nó thấy nó, ông quát to: “Con ơi, nhảy xuống đây”.
Đứa bé chỉ thấy khói lửa mịt mù, nhưng nó nghe ra tiếng cha nó, nó liền đáp:
“Ba ơi, con không thấy ba đâu cả!”. Thế là người cha quát ngay: “Ba đây nè, ba
thấy con, nhảy đi”. Và đứa bé đã nhảy xuống bình an vô sự vào vòng tay ba nó,
vì ông đã kịp đỡ lấy nó.
Đứa trẻ qua câu chuyện trên
đây có thể diễn tả như những kito hữu thiếu niềm tin. Chúng ta luôn được mời gọi
để trở nên thầy của trong lĩnh vực này, khi chúng ta được cha mẹ chúng ta đưa đến
trước mặt Chúa và Giáo hội trong bí tích rửa tội. Trước mặt Chúa và Giáo hội
cha mẹ chúng ta đã thay mặt để tuyên xưng niềm tin đó. Nhưng,trước những tống
quẫn và đầy khó khăn phức tạp trong xã hội, trắng đen lẫn lộn, biết bao lần
chúng ta đã chối bỏ niềm tin và lời mời gọi từ Thiên Chúa và Giáo hội “hãy đi
và đừng sợ có Thầy đây” Thử hỏi liệu mỗi người kito hữu đã có đủ can đảm như đứa
trẻ trong sự bình thản và tin tưởng để nhảy xuống vòng tay của ba nó chưa.
Lậy Thiên Chúa là cha toàn
năng, trong Ngài không có sự lẫn lộn giữa ánh sáng – bóng tối, giữa nghi ngờ -
tin tưởng, giữa mạnh- yếu… Nhưng, trong Ngài luôn luôn là một sự thật và là
trân lý muôn đời không thay đổi. Lậy Chúa, vì sự yếu đuối và tội lỗi của chúng
con, xin tha thứ và ban niềm tin, sức mạnh của Ngài cho chúng con. Do vậy,
chúng con có thể vượt qua được những gian lao và thử thách của xã hội ngày nay.
Tác giả: Trần Châu Đông