Virtual Catholic Library

Sunday, October 24, 2010

Ngôn ngữ trần gian không lấp đầy hai tiếng.. "Mẹ ơi"...

Vâng! Đúng vây.


Như chúng ta biết, xuyên qua mọi thời đã có biết bao những ngòi bút thiên tài, hùng hồn đã cố gắng vẽ lên chân dung khác nhau về hình ảnh người Mẹ: Như; (Mẹ là vầng trăng sáng soi.., Mẹ là như biển thái bình.., Mẹ là dòng suối nước trong... Mẹ là cái gì đó thật là vĩ đại và đầy tự hào...) Nhưng, quả thực rất khó để có thể diễn tả được hết ý nghĩa tròn đầy trữ "Mẹ". Hình như là không dễ, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi.


Nhưng với hiểu biết còn giới hạn, tôi xin mạo muội nói lên định nghĩa trữ "Mẹ" duy nhất bằng hai chữ "Cám Ơn" Với tôi chỉ có hai chữ này mới có thể nói lên nghĩa và sự trọn hảo của Mẹ. Người đã làm, làm và sẽ làm tất cả những gì tốt nhất cho những đứa con của Mẹ. Cho dù đó chỉ là những củ khoai, như tác giả miêu tả... (đọc ở dưới)

Nào các bạn hãy cùng tôi tôn vinh Mẹ bằng hai chữ "Cám ơn". Chúng con cám ơn Mẹ rất rất nhiều.

Các bạn biết không? Khi tôi đọc bài này không khỏi súc động và rơi lệ. Do vậy tôi đã viết vài giòng chữ để cảm nghiệm về nó và cũng muốn để chia sẻ với các bạn trong những lời "Cảm ơn " tới Mẹ chúng ta. Người là tất cả, là điểm tựa vững chắc cho cuộc đời và sự thành công của mỗi chúng ta...!


Cầu xin Chúa luôn gìn giữ, tre trở, bình an và niềm vui trong tùng giây phút cuộc sống của Mẹ chúng ta trên trần gian. Cũng xin các bạn luôn luôn nhớ đến mỗi người anh em của chúng ta đang gặp những khó khăn , thử thách ở Miền Trung yêu dấu qua những lời cầu nguyện hằng ngày và những sự hảo tâm.


Trần Châu Đông.

Lang thang tren net.

Sài Gòn,đêm! ..."Con biết mẹ giấu con!Cả đêm con không ngủ được,nhìn đồng hồ đã hơn 1h sáng,mấy ngày nay Sài Gòn cũng mưa và lạnh!Không biết bây giờ nước đã ngập đến đâu?Mẹ và các em thế nào rồi?Con nghe tin đợt này lũ dữ!"

Lúc tôi chưa đi học xa nhà,cứ đến những tháng này cả xã lại rộn ràng như có hội.Nhà nào cũng lo dự trữ thức ăn,nước uống,mang thóc lúa,hạt giống cất cao trên xà nhà,thu dọn đồ đạc chuẩn bị sẵn sàng!Nói có vẻ chế nhạo cái sự đời,cười trong nước mắt bởi lẽ quá quen thuộc với những người dân quê tôi hằng bao năm nay cái hình ảnh tang thương của bão lũ!Mọi người đón lũ như người mẹ chờ đón một đứa con ngỗ nghịch vậy!

Năm nay là năm đầu tiên tôi xa quê vào Sài Gòn học đại học.Ngày tôi bước lên xe ra đi,nhìn lại bóng dáng mẹ và hai đứa em thơ dại mà đỏ hoe đôi mắt!Tôi không biết mẹ đã bao nhiêu lần khóc vì đau khổ nhưng cái ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học sư phạm tôi thấy giật mình với cái cười của mẹ!Mẹ cười như thể mẹ đang khóc,mẹ vui sướng tưởng chừng như mẹ quá đau khổ,mẹ nức nở trước bàn thờ của ba và rồi ôm chầm lấy chị em tôi mà gào thét.Tôi biết,mẹ đang hạnh phúc đến nhường nào!Bởi lẽ cuộc đời ba mươi mấy năm trời của mẹ chưa khi nào có được một ngày ngon giấc vì lo cho con ăn học nên người!Tôi đi và để lại đằng sau lưng gánh nặng đè lên đôi vai mẹ.

..."Mùa lũ này con xa nhà!Ai giúp mẹ đây???...." Có lẽ mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ và phi thường nhất mà tôi từng gặp!Có thể tôi cũng biết đến những người phụ nữ nổi tiếng và giỏi giang,nhưng đối với tôi,nếu đưa ra so sánh thì chẳng có ai hơn mẹ tôi cả.Tôi nhớ vào mùa lũ cách đây hai năm,nước ngập xâm xấp xà ngang,mẹ con tôi đang ở trên "căn cứ" sát mái nhà,đã đến ngày thứ sáu,hết thức ăn dự trữ.Ngoài trời vẫn cứ mưa tầm tã,tấm ni lông che trên mấy ô ngói rỗng bay phần phật,5h chiều mà trời đã tối đen,hai đứa em rúc trong lòng mẹ,bụng tôi sôi lên ầm ĩ!"Mẹ,con đói!"Giọng con Út rên khe khẽ.Tôi thấy mẹ ngồi im lặng một giây ...rồi mắt mẹ sáng lên.Đưa hai em sang cho tôi,mẹ nói như ra lệnh :"Ngồi yên và đợi mẹ!"Ba đứa chúng tôi chỉ biết gật đầu rồi tròn xoe mắt nhìn mẹ chui qua mấy ô ngói rỗng biến mất trong khoảng trời giông bão.

"Mẹ ơi!Năm nay lũ lớn,mẹ lại phải thức trắng nhiều đêm..."

Một lúc lâu sau mẹ lại xuất hiện trên mái nhà,ướt đẫm,rũ rượi!Mẹ ngồi xuống lấy ra trong lòng một gói nhàu nhàu,nhăn nhúm!Cẩn thận mở ra và bên trong là những củ khoai lang luộc trầy trụa,mẹ đưa cho mỗi đứa một củ ăn ngon lành.Ngồi lặng yên mắt nhìn hoen lệ,mẹ cười hiền bảo mẹ không đói!Rồi cũng qua lũ!!!

..."Chú Kim giọng nhòa đi trong tiếng gió rít: thôn mình nước ngập trắng xóa không nhìn thấy nốc nhà,mẹ và hai em mày phải di dời lên trạm y tế xã cùng bà con trong thôn cả rồi!...Khi nào lên đấy chú đưa điện thoại cho mẹ con mày nói chuyện sau...Tiếng tút...tút...tút từ điện thoại phát ra rõ mồn một xoáy vào trí óc tôi!Những tiếng vọng từ radio thăm thẳm lặp đi lặp lại "Miền Trung đang oằn mình trong lũ,...bị thiệt mạng do lũ cuốn,...tài sản chìm trong biển nước mênh mông...miền Trung đau xót..."

Không hiểu là tôi học được cái tính gan lì từ mẹ hay tại vì đâu mà từ trước đến giờ ít ai thấy tôi khóc!Thế mà đêm nay,ngồi trong bóng tối,người con này mắt đẫm lệ!!Cái lần mà tôi phát hiện ra xuất xứ những củ khoai luộc mẹ mang về trong đêm mưa lũ ấy,tôi quá bàng hoàng và chỉ biết quỳ xuống trước mẹ!..."Mẹ,mẹ đâu có biết bơi??!"

Nhiều lần mẹ đã kể cho tôi nghe về câu chuyện mẹ suýt bị cuốn trôi trong dòng nước lũ khi còn bé,cho nên từ đó người phụ nữ gan dạ kiên cường chỉ ám ảnh duy nhất một điều là không thể biết bơi!Vậy mà trong cái đêm ấy...bác Thiêm đã ngỡ mình nhìn nhầm khi giữa biển nước mênh mông có một bóng đen đang bơi gần đến.Nước lạnh cóng,chảy cuồn cuộn,trời tối mịt mù cùng với nỗi ám ảnh cuộc đời,vậy mà tại sao,người phụ nữ ấy có thể..??Đó chính là tấm lòng người mẹ thương con,chịu hi sinh bản thân,đối mặt với sự sợ hãi đời đời kiếp kiếp để kiếm chút thức ăn làm ấm lòng các con thơ!Có lẽ đối với mỗi một người phụ nữ,một người mẹ,không sự sợ hãi nào lớn hơn tiếng khóc của con thơ.Vì cuộc sống của con mẹ sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mẹ!

..."Chiều nay con được nghe giọng run run của mẹ trong hàng trăm âm thanh lẫn lộn!Tiếng gió xé,tiếng người gào thét,khóc lóc,tiếng hai đứa em nhỏ gọi :mẹ ơi,mẹ ơi.Con biết nỗi đau đã vượt khỏi sưc tưởng tượng của mình,con nghĩ mẹ sẽ khóc lịm đi vì tuyệt vọng,nhưng mẹ lại đáp trong hỗn loạn bằng một giọng rắn rỏi: con yên tâm học tập,đã có mẹ lo,cả nhà đều bình an!"

Câu gọi mẹ ơi mà lúc đó tôi không sao nói được nên lời!Bão nối bão,lũ dồn lũ!Mẹ không nói thật với tôi là trên đường chạy lũ mẹ bế em Út bị ngã gãy chân đang phải cấp cứu.Chỉ vì mọi người chen chúc,dẫm đạp lên nhau mà dành lấy sự sống còn!Khi nào cũng vậy,tất cả những gì mẹ có thể giữ được là tấm hình của ba trên bàn thờ,nó vừa là những kỉ niệm tốt đẹp,vừa là hạnh phúc của mẹ,vừa là nguồn động viên của cả gia đình chúng ta!

Ba mất đến nay đã được bốn năm,người đàn ông trụ cột chính,ông ra đi cũng vì mưa bão!Lúc đang cố gắng cứu một đứa trẻ ra khỏi ngôi nhà gần bị nước nhấn chìm,một cây xà ngang bổ xuống,ba mãi mãi chìm vào dòng nước cùng với nỗi đau đớn tột cùng gào thét của mẹ.Chính vì thế mà tấm hình của ba quí giá vô cùng!Nó cũng như chúng tôi,những đứa con của mẹ day dứt nên từ máu thịt của mình.

..."Ngoài trời có giông lớn,con đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa gió!Con vẫn biết rất rõ tình hình của mẹ thông qua chú Kim và gia đình của những đứa bạn,vậy mà con vẫn cười lặng im trong từng tiếng nói của mẹ.Con sợ nếu con yếu đuối mẹ cũng sẽ không thể vững lòng.Đó có phải chăng cũng là nhưng gì mẹ suy nghĩ??"

Chưa bao giờ tôi ngắm thật kỹ khuôn mặt mẹ!Tôi chỉ nhớ đôi mắt ấy mỗi đêm cười hiền ru cho ba chị em tôi ngủ.Tôi nhớ đôi bàn tay chai sạn đến mức xoa lên trán làm tôi phải la lên vì đau.Nhớ cái dáng nhanh nhẹn bế hai đứa em tôi ra đồng lúa vào những sáng tôi đi học.Và nhớ là tôi chưa một lần nói được câu :con yêu mẹ!

"Mẹ ơi!Mẹ không hề cô đơn chống chọi cùng mưa lũ,con gái của mẹ vẫn ngày ngày mong ngóng tin tức từ quê nhà yêu thương.Nơi con sinh ra và trưởng thành,cùng lớn lên hòa mình với lũ.Vì tình yêu của mẹ luôn thắp sáng lên ngọn lửa chỉ đường soi lối cho con trên cuộc đời này.Con không giận mẹ vì mẹ giấu con,ngược lại con càng khâm phục mẹ,người phụ nữ vĩ đại của con,tượng đài vững chãi trong cuộc đời con cho đến mai sau.Mẹ ơi...ngôn ngữ trần gian không chứa đầy hai tiếng ấy!"

...Sáng nay tỉnh dậy,con nghe :"miền Trung lũ chồng lên lũ,nỗi đau này chưa qua,nỗi đau khác đã ập đến....lại thêm một trận lũ mới tàn phá khúc ruột miền Trung...!"

Nhìn Sài Gòn đón ánh bình minh con nghẹn ngào bật tiếng :"Mẹ ơi!"

No comments:

Post a Comment